Sau đó cô đặt người giấy lên bàn, xung quanh bày mấy ly rượu và một cành liễu. Rót rượu vào ly, cầm cành liễu khuấy vào rượu, nhóm lửa đốt người giấy.
Trong ánh lửa thiêu đốt, cô đọc chú ngữ: “Thiên thanh địa thanh, thị phi phần minh, hữu oan vô oan phần đích thanh minh, ngô bản vô tội, thế nhân thụ quá, hại ngã giả, tốc tốc thối. Thế thân thế ngã thụ thử tội, cửu thiên huyền nữ cấp cấp như luật lệnh!”
Người giấy bị lửa đốt cháy phừng phừng, vài giây sau, đã đốt hơn phân nửa. Mãi đến khi mảnh giấy cuối cùng đốt rụi, giấy hóa tàn tro.
Mà Hứa Hàn bên kia chợt cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, một cỗ lực lượng ấm áp tràn vào cơ thể, lan từ trái tim chảy dọc khắp tứ chi.
Ông ấy cảm thấy hệt như đang ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp vô cùng, hai chân vốn dĩ vô lực, bây giờ đã tràn trề sức sống.
Lúc này, ông ấy cảm thấy đầu hơi ngứa, chợt cầm tấm gương lên soi, soi từ trước ra sau.
Ban đầu, tóc ông ấy là đen xen lẫn bạc, bây giờ toàn bộ tóc trắng đã chuyển thành đen, khôi phục như trước.
Hứa Hàn há hốc miệng, vui mừng khôn xiết, bừng bừng sức sống, cảm giác như mình trở về thời trai tráng.
Tốt quá rồi, chứng lão suy của mình đã được chữa khỏi!
Hứa Hàn nhớ ra người đã giúp mình, cảm kích không thôi, vội vàng đi đến cạnh An Như Cố, chân thành cảm tạ: “Đại sư, cô đã cứu tôi một mạng, quả thực không biết lấy gì báo đáp!”
“50 triệu tiền thù lao, coi như ông đã thanh toán ân tình rồi.” An Như Cố giải quyết dứt khoát.
Hứa Hàn cảm thấy 50 triệu kém xa cái mạng của mình, dù sao mình vẫn còn sống, vẫn còn kiếm lại được số tiền đó.
Ông ấy lại cảm ơn An Như Cố lần nữa: “Tiền sẽ lập tức được chuyển cho cô. À đúng rồi, đại sư để lại phương thức liên lạc cho tôi đi. Tôi không biết ai giở trò quỷ, nhỡ đầu lần sau hắn ta lại tác quái lần nữa thì sao?”
An Như Cố ừ một tiếng: “Có thể. Nhưng mà tôi đã phá giải pháp thuật của hắn, đã bị phản phệ, hắn trộm bao nhiêu tuổi thọ của ông, thì bản thân hắn sẽ giảm bớt bấy nhiêu tuổi thọ, sẽ bị báo ứng, cuộc sống sau này nhất định không dễ chịu như bây giờ đâu.”
Hứa Hàn nghe vậy cực kỳ vui vẻ, sự phẫn hận trong lòng lập tức vơi đi không ít: “Vậy là tốt rồi, hạng người này nên bị thiên đao vạn quả!”
Sau đó, hai người trao đổi phương thức liên lạc, Hứa Hàn lại nói 50 triệu sẽ lập tức được gửi đến thẻ của cô.
Cơ thể Hứa Hàn đã khôi phục, khỏe mạnh như cũ, vui vẻ không thôi, thế là nói phục vụ bày tiệc, mời tất cả nhân sĩ huyền môn ở đây dùng bữa.
Vừa hay, An Như Cố chưa ăn tối, thế là thuận nước đẩy thuyền, đồng ý ở lại dự tiệc.
Khách sạn này chất lượng tốt, lại còn suy xét đến các loại kiêng kỵ, tay nghề đầu bếp rất tốt các món ăn đều đủ hương sắc vị.
Trong bữa tiệc, chủ và khách đều vui vẻ.
Trước khi rời đi, Lâm Sơ Tế đến xin phương thức liên lạc của An Như Cố. Mấy người khác thấy vậy cũng tiến đến xin theo, dù sao bọn họ cũng cực kỳ tò mò với An Như Cố.
An Như Cố và Lâm Sơ Tế cùng nhau rời khỏi khách sạn, Hứa Hàn đã sai người chuẩn bị xe đưa họ trở về.
Cô đi gần đến xe, chợt cảm thấy mình đang bị ai đó nhìn, cô ngẩng đầu nhìn về bên phải.
Chẳng biết từ lúc nào, bụi cây đằng xa đã có một người đứng đó, tướng mạo bình thường, mặt nhiều mụn, chính là người bị chặn trước khách sạn khi cô đến.
Cậu ta nhìn chằm chằm An Như Cố, ánh mắt phẫn hận. Nhưng khi thấy An Như Cố nhìn sang, lập tức dời mắt sang chỗ khác, xám xịt rời đi.
Lâm Sơ Tế nhìn theo ánh mắt cô, hiếu kỳ hỏi: “Cô đang nhìn gì đó?”
An Như Cố suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có gì.”
Sau đó cô và Lâm Sơ Tế mỗi người một ngả, cô lên xe về Xuất Vân Quán.
Khi ở trên xe, cô lại tiếp tục suy nghĩ, cái người này, từ khi cô đến khách sạn, hình như rất lo lắng cho bệnh tình của Hứa Hàn. Sau khi bị người phục vụ từ chối không cho vào cửa, tuy lúc đó quay đầu rời đi, nhưng xem ra vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa.
Rốt cuộc cậu ta đang đợi điều gì?
An Như Cố mở điện thoại lên, bấm số điện thoại gọi cho Hứa Hàn, chốc lát, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm ổn của ông ấy: “Đại sư, tìm tôi có việc gì thế?”
An Như Cố bình tĩnh nói: “Ông có mời một người đàn ông khoảng 23-24 tuổi, mặt nhiều mụn, làn da gồ ghề, nhìn khá mệt mỏi, đến bữa tiệc hôm nay không?”
“Cô đợi một chút, để tôi hỏi thư ký.”
Hứa Hàn hỏi tất cả thư ký của mình, cầm điện thoại lên, nghi ngờ nói: “Hình như không mời người trẻ tuổi nào như thế, có thể là trợ thủ của người nào đó.”
Giọng điệu An Như Cố trở nên vi diệu: “Tôi thấy cậu ta không giống trợ thủ. Khi tôi vừa đến, thấy cậu ta tranh chấp với nhân viên phục vụ, nói mình quên mang thiệp mời, còn nói có thể giải quyết bệnh của ông. Khi tôi rời đi, thấy cậu ta vẫn chưa chịu đi, tôi thấy hình như cậu ta vì quái bệnh của ông mà đến.”